TRƯỜNG HỌC ĐẲNG CẤP - XÃ HỘI NHỎ VĂN MINH - ĐẠI GIA ĐÌNH ĐẦM ẤM

Sám hối mùa Vu Lan…

Tháng Bảy mưa ngâu. Mùa Vu Lan lại về trong sắc đỏ rực rỡ của hoa hồng nhung, màu nhớ thương trên những bông hồng trắng cài trên áo ai. Đã là mùa Vu Lan thứ 6 kể từ ngày con mất Cha, mùa hiếu hạnh thứ 3 kể từ ngày con rời xa Mẹ để đến với Đại gia đình Trí Đức.

Mấy ngày trước, trong những buổi họp Ký túc xá, Thầy cho chúng con nghe giảng về Tình người, Đạo hiếu. Mỗi lời, mỗi chữ trong lời giảng như ứng chiếu lòng con, soi tỏ, sáng ngộ bao điều.

image001

Học sinh Trí Đức nghe giảng pháp về Tình người, Đạo hiếu

Con viết những dòng này xin gửi đến Mẹ. Người vừa làm cha, làm mẹ trong suốt 6 năm qua. Mẹ một mình gồng gánh gia đình và nuôi dạy con khôn lớn. Người mà suốt cả cuộc đời này con xin nợ tiếng cảm ơn và ngàn lần xin lỗi!

Tháng tám cũng là những ngày đứa con trai ương bướng, khó bảo của Mẹ bước sang tuổi 18. Và lần đầu tiên con muốn thưa chuyện với Mẹ với tư cách một đứa con khôn lớn, Mẹ nhé!

Từ đáy lòng mình, con xin được nói lời xin lỗi Mẹ!

Khi Cha mất, con còn quá nhỏ để hiểu rằng mất mát lớn ấy không chỉ là nỗi đau của riêng mình con. Cú sốc, sự hụt hẫng vì thiếu vắng bóng Cha, con đã trở thành một đứa trẻ lì lợm, bướng bỉnh và luôn hằn học với Mẹ mỗi khi không được chiều theo đúng ý. Con đã tự cho mình là trung tâm của thế giới này. Khi ấy con đã nghĩ phải cưng chiều con là nghĩa vụ của Mẹ, Mẹ phải bù đắp hết thảy cho con. Xin lỗi Mẹ, con đã nghĩ sai.

Con xin lỗi Mẹ vì hơn 3 năm sau ngày Cha mất, khi nghe Mẹ chia sẻ về một người đàn ông khác, con vì sự ích kỉ mà kiên quyết phản đối. Con quá vô tâm. Con không biết rằng Mẹ sống rất cô đơn. Con không hiểu được rằng người phụ nữ chân yếu tay mềm gánh gồng bao trĩu nặng đường đời cũng cần một người để chia sẻ và gia đình ta thực sự cần cánh tay đủ vững thay Cha yêu thương, chăm sóc Mẹ và con. Con đã không chấp nhận bất cứ ai thay thế vị trí của Cha trong cuộc sống nhà mình. Sự ích kỷ, dữ dội của con vô tình vùi lấp Mẹ qua thời gian, một mình mẹ nuốt vào lòng nỗi mệt mỏi, cô quạnh thầm lặng chăm nuôi con.

Con xin lỗi vì khi biết mình được gửi vào một ngôi trường nội trú dưới Hà Nội con đã nghĩ “À, hóa ra Mẹ đuổi con đi để được tự do”. Con đã không biết rằng để cho con theo học ở nơi đây, Mẹ đã phải làm lụng vất vả hơn rất nhiều và chắt chiu từng đồng. Con đã không biết sự cô đơn, trống trải trong lòng Mẹ mỗi khi về nhà phải đối diện với căn nhà quạnh quẻ lạnh lẽo khi thiếu Cha và vắng con. Con đã không biết Mẹ phải chịu đựng tất cả những điều ấy chỉ vì muốn con có điều kiện tập dượt rèn luyện bản lĩnh đàn ông học cách sống độc lập để sau này con trưởng thành hơn.

Con xin lỗi vì sự bất hợp tác trong những ngày đầu sống ở Trí Đức. Mỗi lần nhớ con, Mẹ muốn qua điện thoại của giáo viên chủ nhiệm để nói chuyện mà con lại từ chối. Con đâu biết Mẹ đã ngồi lặng lẽ suốt cả giờ đồng hồ trong buốt lạnh mùa đông. Con đã không biết những đêm con khóc ướt gối vì nhớ nhà vì khó thích nghi cuộc sống mới cũng là những đêm Mẹ thức trắng không ngủ với những ngổn ngang bộn bề nỗi niềm của một người phụ nữ truân chuyên lẻ bóng.

Thời gian xoa dịu, làm lành những vết thương lòng và ấm lại, thắp sáng những ước mơ.

Mẹ ơi! Những ngày tháng xa Mẹ, sống và học tập ở nơi đây con dần thấu hiểu tấm lòng Mẹ qua những bài giảng về đạo lý làm người mà Thầy Hiệu trưởng đã giảng trong mỗi buổi sinh hoạt Ký túc xá, qua những bài học nhỏ mà con được trải nghiệm hằng ngày chốn bình yên. Tâm hồn con dịu lại giữa bao la tình người Trí Đức. Mở lòng mình, con đón nhận và nhìn rõ hơn những nỗi niềm, tình đời quanh con.

Càng hiểu Mẹ bao nhiêu con lại tự trách mình bấy nhiêu bởi những năm tháng đã làm Mẹ thêm nhọc nhằn, vất vả. Vậy mà, trước Mẹ, con chẳng thể nói một câu “xin lỗi” hay một tiếng “cảm ơn” và càng chưa nói được câu “con yêu mẹ” dù tận đáy lòng con luôn muốn nói với Mẹ điều đó.

Nhưng lòng Mẹ vốn rộng lượng, bao dung. Con biết Mẹ chưa bao giờ chấp giận sự ương bướng của con, Mẹ yêu thương con nhiều lắm. Con xin ghi nhớ nghĩa tình bao dung lòng Mẹ. Con sẽ biến lời cảm ơn Mẹ thành động lực để luôn vững tâm trên đường đời. Hứa với Mẹ, con sẽ học tập thật tốt để trở thành một bác sĩ như khi còn sống Cha vẫn hằng mong mỏi. Hãy tin con Mẹ nhé! Giờ con đã có Trí Đức là con đường, là cây cầu rộng mở, vững chãi giúp con thực hiện ước mơ. Con nhất định biến ước mơ thành hiện thực trong những tháng ngày không xa sắp tới.

image003

Trí Đức vững vàng xây đắp những ước mơ

Mùa Vu Lan – mùa báo hiếu đang lan tỏa khắp cõi lòng những người con niềm thương nhớ song thân. Con muốn lắm được về nhà, được tự tay mình nấu một bữa cơm, cùng Mẹ ăn, cùng Mẹ ôn lại những ngày đã qua. Trong lòng con, hình bóng mẹ ấm áp, ngập tràn. Suốt cuộc đời con, vẫn mãi là như thế, không gì có thể đổi thay…

Nhưng Mẹ biết rồi đấy, vì điều kiện học tập ở Trường, năm nay con lên lớp 12 cuối cấp, lại không vào dịp nghỉ giai đoạn. Không về được bên Mẹ, ở nơi này, con luôn cầu chúc Mẹ của con mạnh khỏe, bình an. Trí Đức có rất nhiều hoa, những bông hoa Hồng, hoa Mẫu đơn rực nở mùa tháng Bảy âm lịch. Con ấp ủ trong tim mình tình yêu kính cha mẹ trong sắc màu tươi mãi nơi muôn bông hoa kia.

image005 image007

Chờ con Mẹ nhé! Con sẽ về với Mẹ trong mùa yêu thương….

Học sinh lớp 12 – K18

BÀI VIẾT LIÊN QUAN