TRƯỜNG HỌC ĐẲNG CẤP - XÃ HỘI NHỎ VĂN MINH - ĐẠI GIA ĐÌNH ĐẦM ẤM

Chuyện bây giờ mới kể

Đó là những câu chuyện của chúng tôi, về chúng tôi, hoặc là những câu chuyện mà chúng tôi được nghe, được trải nghiệm. Tại ngôi trường này – một Trường học đẳng cấp, một Xã hội nhỏ văn minh và cũng là một Đại gia đình đầm ấm. Nói thật là chúng tôi chẳng bao giờ kể hết được đâu. Mà chuyện nào cũng đáng nhớ, chính xác là chẳng thể nào quên.

Chúng tôi là những cô cậu học trò Trí Đức K19 khoác trên mình màu áo xanh tình nguyện. Giàu nhiệt huyết, sẵn sàng xung phong, chúng tôi thích hòa mình với tất cả mọi người, mọi việc lớn nhỏ trong chuỗi sự kiện diễn ra quanh năm ở Trí Đức. Ở đâu cần sức trẻ, ở đó có bàn tay và sự cổ vũ nhiệt tình của chúng tôi.

12-8-2012-b1

Trước hết là chuyện về chúng tôi. Cũng như bao người con Trí Đức khác, ngày đầu về với Đại gia đình, chúng tôi bỡ ngỡ, rụt rè, lo âu đủ thứ. Nhớ nhà, thèm bữa cơm mẹ nấu thường trực trong lòng cả tuần đầu ở Trí Đức. Và dù con trai hay con gái thì cũng từng có nước mắt rơi vì nhớ, vì thương cha mẹ, vì tủi thân… trong lần đầu xa cách quá lâu. Đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi nhận rõ: Gia đình là bến bờ hạnh phúc mà bao lâu nay mình đã hồn nhiên không trân quí nâng niu.

Giờ nhớ lại những ngày xưa ấy, chúng tôi đã có thể mỉm cười. Tuy chưa viên mãn nhưng cũng tạm hài lòng vì những gì đã đạt được sau những tháng năm cùng bạn bè, thầy cô cố gắng không ngừng. Ngày ấy, cũng chỉ là năm ngoái thôi… Bước qua cổng Trường, về với ngôi nhà chung, dấu ấn lối rẽ lớn của cuộc đời gửi gắm trong dòng thư viết vội gửi ra cho mẹ phía ngoài cổng Trường.

12-8-2012-b2 12-8-2012-b3

Phút giây thiêng liêng ấy còn lưu mãi trong tim, nhắc nhở chúng tôi đừng bao giờ quên giọt nước mắt của mẹ. Ngày trước, khi tiễn chúng tôi vào Trường, mẹ cũng khóc. Mẹ thương nhớ chúng tôi. Nhưng mẹ cố kìm nén, chấp nhận để chúng tôi rời ra vòng tay mẹ vì sự trưởng thành vững vàng của chúng tôi trong tương lai. Một năm qua ở Trí Đức, chúng tôi thấu hiểu hơn bao giờ hết tình mẹ, nghĩa cha bao la như biển rộng. Trí Đức đem đến cho chúng tôi những bài học thiết thực nhất từ cuộc sống, cho cuộc sống,

12-8-2012-b4

Giờ chúng tôi kể về chuyện hôm nay, chuyện về các em chúng tôi – những đứa em K20. Khoác trên mình màu áo xanh tình nguyện, ngày đón các em về Đại gia đình, trong lòng chúng tôi ngập tràn bao xúc cảm, sắp xếp bao nhiêu việc sẽ phải làm. Yêu thương nhiều lắm, vì các em là chính chúng tôi của một năm về trước.

12-8-2012-b6 12-8-2012-b5

Chúng tôi ra tận cổng Trường đón các em vào

Chúng tôi háo hức, mong ngóng cả tuần trước ngày các em nhập học. Chẳng kể là mong những đứa em đồng hương đâu. Đã về đây, chúng tôi là con một nhà, Nam hay Bắc miền xuôi miền ngược, thành thị thư quê… cùng đều là ruột thịt, sống trọn vẹn tình nghĩa sẻ chia.

Ngày các em về, chúng tôi thấy mình như trưởng thành hẳn lên. Đứa nào trong chúng tôi cũng đều tự nhủ, mình là anh chị lớn trong Đại gia đình. Phải ra dáng để xứng đáng xưng là anh, là chị. Cũng chính điều đó thôi thúc chúng tôi lo lắng, sẻ chia với các em nhiều hơn trong những ngày đầu còn bỡ ngỡ.

Câu chuyện ngày nhập trường K20, với chúng tôi lại là một trải nghiệm quí giá, khác với bao nhiêu sự kiện năm qua. Không tưng bừng náo nhiệt như những lễ hội truyền thống khác của Trí Đức nhưng ngày nhập trường cũng đủ rộn ràng xốn xang đến kỳ lạ. Một ngày đặc biệt nhất có lẽ là đây, với vô vàn những xúc cảm cộng hưởng đan xen. Vui mừng, háo hức có. Bịn rịn, lưu luyến, rưng rưng cũng giăng mắc đó đây. Nước mắt, nụ cười cộng hưởng đan xen. Một cảm giác, một đặc trưng rất riêng trong ngày nhập trường của Trí Đức.

K20, nhìn chung, các em mạnh mẽ, tự tin hơn chúng tôi ngày trước. Các em sánh bước bên chúng tôi bước về Ngôi nhà chung trong niềm hân hoan, phấn chấn. Đó là khởi đầu tốt đẹp hứa hẹn những kỳ vọng lớn lao. Chúng tôi vui với niềm vui các em đang ấp ủ trong lòng khi quyết định bước vào một chặng đường mới rộng mở tương lai.

12-8-2012-b7 12-8-2012-b8 12-8-2012-b9 12-8-2012-b10

Các em K20 vui vẻ, tự tin sánh bước bên các anh chị của mình

Nhưng bao giờ cũng thế. Một tình cảm rất Trí Đức luôn rung lên trong thẳm sâu tâm hồn chúng tôi. Chúng tôi gọi chung bằng một khái niệm: TÌNH Trí Đức. Bởi chỉ khi đến Trí Đức, ở Trí Đức, gắn bó với Trí Đức thì mỗi đứa học trò chúng tôi mới có được những trải nghiệm như thế. Nó thiêng liêng và quí giá, cao đẹp vô cùng. Tuy có khác nhau trong cách thức biểu hiện, nhưng đó vẫn là những tình cảm chân thành rung lên từ con tim.

Đón K20, chúng tôi bắt gặp em ngồi đó, trên ghế đá vườn Trường, viết vội mấy dòng chào bố mẹ với lời nhắn mong bố mẹ yên tâm khi con đã thật sự là một thành viên của Đại gia đình Trí Đức. Nhớ lắm, những phút giây đầu tiên ấy…

12-8-2012-b11

Viết thư gửi mẹ trong phút chia tay

Đón K20, chúng tôi ngậm ngùi trong giọt nước mắt mẹ lăn rơi. Những người mẹ vẫn mãi trĩu lòng thương yêu những đứa con thơ lần đầu xa vòng tay mẹ. Các con bước tới con đường tương lai mà sao lưu luyến lạ! Tình cảm nhân văn, cao quí đó là mạch nguồn tạo nên một phần sức mạnh thúc giục nỗ lực phấn đấu của chính những người con Trí Đức chúng tôi.

12-8-2012-b12 12-8-2012-b13

Cứ như vậy, mỗi thế hệ học sinh Trí Đức chúng tôi nối tiếp nhau kể những câu chuyện về chính mình, về những tháng ngày không thể nào quên. Trong vô vàn những câu chuyện Trí Đức, mà hôm nay đây, chúng tôi mới chỉ bắt đầu với trang thứ nhất. Câu chuyện về Ngày nhập trường của những thế hệ mới – thời khắc đánh dấu bước chân đến với tương lai.

12-8-2012-b14 12-8-2012-b15

Phía trước là bầu trời. Vững vàng bước tiếp nhé các thế hệ Học sinh Trí Đức thân yêu. Và trong mỗi câu chuyện của chúng ta, nụ cười rạng ngời ngày hôm nay được vun đắp bởi bao nhiêu giá trị chắt chiu qua thời gian.

Trịnh Tuấn Anh – 11N3h

BÀI VIẾT LIÊN QUAN