Điện thoại +84 24 3768 6902
Liên kết

Deprecated: Hàm get_page_by_title hiện tại không dùng nữa từ phiên bản 6.2.0! Sử dụng WP_Query để thay thế. in /home/triduced/public_html/wp-includes/functions.php on line 5413

Deprecated: Hàm get_page_by_title hiện tại không dùng nữa từ phiên bản 6.2.0! Sử dụng WP_Query để thay thế. in /home/triduced/public_html/wp-includes/functions.php on line 5413

Deprecated: Hàm get_page_by_title hiện tại không dùng nữa từ phiên bản 6.2.0! Sử dụng WP_Query để thay thế. in /home/triduced/public_html/wp-includes/functions.php on line 5413

Có một người như thế

Chúng tôi vẫn thường gọi người đó bằng u. Người u tần tảo, tận tình và không ít hi sinh đã từ lâu là tình thương lớn trong lòng chúng tôi. U là cô chủ nhiệm và cũng là người mẹ không thể thiếu được trong cuộc sống hàng ngày của cả lớp 12N5. U và chúng tôi thân gần tình ruột thịt chẳng còn ranh giới giữa cô và trò.

Tự nhiên như thế, bao lâu nay, u bảo ban, chăm sóc, động viên chúng tôi những lúc buồn vui, khi đau ốm hay cả những khi trở mùa nhớ nhà da diết.

Đã là năm thứ ba chúng tôi học tại ngôi trường Trí Đức. Không chỉ rất quen với guồng quay học tập ở nơi đây mà cuộc sống độc lập tại Kí túc xá của ngôi trường độc nhất vô nhị này cũng chẳng còn khó khăn gì với chúng tôi. Nhưng thú thực, tuy là những đứa con trai nhưng cảm giác thèm có mẹ của chúng tôi thì chẳng thể nào thay đổi được, lúc nào cũng thường trực, sẵn có trong lòng. Bóng dáng thân quen hàng ngày, những lo toan bù đắp hàng ngày u dành cho lớp làm trái tim rưng rưng nhớ mẹ của chúng tôi bật lên tiếng gọi u thân thiết. Khái niệm cô chủ nhiệm được thay bằng u mình giản dị ngọt ngào như nhịp thở tháng năm.

Đây cũng là năm thứ ba chúng tôi được u chủ nhiệm. Hai năm qua đi với biết bao thay đổi. Thời gian mài mòn nhiều thứ nhưng tình cảm u con chúng tôi không hao khuyết, thậm chí được phủ dày thêm theo năm tháng. Nghĩ lại tháng năm gắn bó, thực tế, dù muốn quên chúng tôi cũng không thể làm được. Đã có biết bao kỉ niệm của chúng tôi với u.

U và chúng tôi

Ngày đầu, không trang trọng giới thiệu mình trên bục giảng lớp học, u chúng tôi tất tả ngược xuôi dẫn dắt, chào đón chúng tôi bước vào phòng KTX. Phút trống trải hụt hẫng khi người thân ra về, chúng tôi đã có u. U sát cánh bên chúng tôi từ giây phút đầu tiên như thế đó. Phải nói cho hết lí vẹn tình thì chúng tôi nợ Thầy Hiệu trưởng một lời cảm ơn. Vì không ai khác, Thầy là người tạo duyên để chúng tôi có được u. Người u lành tính dồn hết tâm huyết mà chia sẻ với Thầy Hiệu trưởng gánh gồng chúng tôi mỗi ngày.

Chúng tôi là một gánh nặng. Chẳng sai đâu. Ở mái nhà chung này, về lí thuyết, chúng tôi chỉ có ăn, chơi rồi học. Nhưng cách mà chúng tôi thực hiện những công việc đó đâu phải theo kiểu của người lớn. Chúng tôi có đủ các chiêu trò nghịch ngợm. Mà lạ, qui chế của trường thì nghiêm. Bóng dáng Thầy Hiệu trưởng thì như Thánh sống, chúng tôi tôn kính và rất … sợ Thầy, vì dường như chẳng có chuyện gì chúng tôi làm mà Thầy không biết. Lại có u nữa, chẳng khi nào u rời lớp. Vậy mà lũ quỉ sứ chúng tôi vẫn tạo được việc cho u làm.

Qua hai năm bám lớp, cô thuộc tính nết, cung cách mỗi đứa chúng tôi như người ta thuộc lòng bài thơ, bài hát. Cô bắt bài đứa nào thì cấm có sai. Nhưng chúng tôi vẫn cãi cùn cô đấy. Hiểu cô, biết gót chân Asin của cô, mấy đứa học trò tồi tệ chúng tôi lại nghĩ cách mà thử thách cô giai như đỉa đói. Vô tình và hữu ý, không dưới ba lần, lũ quỉ chúng tôi đã làm cô phải rơi nước mắt. Giờ lớp 12, nghĩ mà thấy thương u nhiều hơn. Nhưng thương thế thôi, chẳng nói trước được đâu, cái đầu óc thông minh của chúng tôi chưa ngủ yên thì chưa biết chúng tôi còn nghĩ ra những trò dị thường nào làm cô chủ nhiệm phải ngây người, tròn mắt…

Tuy vậy, cũng có khi chúng tôi làm cô rơi nước mắt vì cảm động, chứ không phải những trò đùa thái quá. Trong môi trường nội trú thanh bạch này, chúng tôi không dính lẫn vật chất tầm thường. Không vụ lợi, không dụng ý, chúng tôi chỉ có tình cảm dành cho u. Và u cũng vậy. Thành thử ngày kỉ niệm của u, con chúng tôi trong sáng như thủy tinh. Tôi còn nhớ, ngày sinh nhật u năm ngoái. Không có hoa tươi, không quà bánh… Chúng tôi mỗi thành viên trong lớp đều được gửi lòng mình vào từng nét vẽ bằng phấn màu trên bảng đen lớp học. Và rồi, tất cả đều đủ đầy: Hoa, quà, bánh, nến lung linh…thật như tình cảm chân thành chúng tôi dành cho u. Vui và hạnh phúc vô cùng! Một ngày không thể quên với N5 Trí Đức.

Những bức hình kỉ niệm cùng u chúng tôi

Mỗi lần nhìn tấm hình này, chúng tôi lại thấy lòng mình rộn rã. Vô tư và trong sáng – giữa thời kinh tế thị trường len lỏi vào mọi ngõ ngách cuộc sống – cảm xúc ấy, chúng tôi chỉ có được ở mái nhà chung độc nhất vô nhị này thôi.

Bức ảnh cho chúng tôi luôn thấy u cười. Không có nước mắt, bực tức, cáu giận hay những lời mắng quát nghiêm khắc của một cô chủ nhiệm vẫn phải làm để rèn rũa chúng tôi trưởng thành. Bức ảnh lưu giữ những kí ức thiêng liêng của ngày hôm qua mà chúng tôi sẽ không quên mang theo trong hành trang cuộc sống.

U ơi, chúng con xin lỗi u vì những lúc chúng con đã làm u phiền lòng. Chúng con sẽ cố gắng để không để u bận tâm nhiều hơn nữa trong những ngày tháng cuối cùng của tuổi học trò thần tiên tại ngôi trường – Đại gia đình Trí Đức thân yêu này.

Các con của u – 12N5 – K16

Ở trên lớp tuy u có hơi nghiêm khắc nhưng tất cả chỉ là vì muốn tốt cho chúng tôi. U nhắc nhở chúng tôi học bài, làm đề và thỉnh thoảng còn hướng dẫn cách làm một số bài tập khó, có những lúc tiết trống hay là tiết sinh hoạt u lại cùng chúng tôi tâm sự, trò chuyện những chuyện từ trên ktx đến lớp học , có hôm u lại giúp chúng tôi định hướng cho con đường tương lai phía trước một cách rôm rả, vui vẻ, cũng có những lần u lại kể cho chúng tôi về những kỉ niện.lúc chúng tôi mới vào lớp do u chủ nhiệm

Còn khi ở ktx hàng ngày kết thúc buổi học u lên tâm sự với chúng tôi đôi lúc u còn giúp chúng tôi dọn dẹp phòng ở. Điều đó đã giúp những người con như chúng tôi xa gia đình người.thân vơi đi nỗi nhớ nhà

Có những lần chúng tôi bị ốm phải nghỉ học ở dưới y tế u lo lắng không biết những đứa con đó ốm như thế nào, u chăm sóc động viên, u mua nhiều thứ cho chúng tôi ăn để mong chúng tôi mau khỏe

Ấy vậy mà chỉ vì những đứa trò hư đã vi phạm nội quy của nhà trương làm u phải căng thẳng tìm hướng giải quyết . Có những lúc vì chúng tôi vi phạm mà làm cho u phải khóc không biết u khóc vì tủi thân hoặc cũng là do thương những đứa con bị đình chỉ ở nhà lỡ việc học hành , từ lúc vào trường được u chủ nhiệm đến nay chúng tôi đã làm cho u khóc rất nhiều . U đã khóc vì chúng tôi, khóc cho những sai lầm mà chúng tôi mắc phải, những lúc u khóc chúng tôi rats thương u như một người con thương mẹ

Nhờ có u mà khi chúng tôi chân ướt chân ráo bước vào ngôi trường Trí Đức này đã được u dẫn dắt chỉ bảo tận tình để dần dần hòa nhập với cuộc sống ở nơi đây

Bây giờ sau khi học tập và sinh sống tại trường được 3 năm chúng tôi lại cảm thấy mình gắn bó với đại gia đình này hơn và không muốn rời xa nó. Cứ mỗi lần về nghỉ định kỳ được mấy hôm là chúng tôi lại nhớ trường, nhớ u

Như vậy đấy, tình cảm u dành cho chúng tôi không kể hết bằng lời việc làm u dành cho chúng tôi ấm áp của người mẹ cho những đứa con chính điều ấy đã làm cho sự lo lắng, sợ hãi, nhớ nhung trong lòng chúng tôi tan biến

Quả thật nếu ở ktx u là người mẹ hiền dịu, tâm lý thì ở trên lớp u là người mẹ nghiêm khắc, kỷ luật luôn huowngd chúng tôi đi trên con đường đúng đắn nhất. Vì vậy chúng tôi luôn cố gắng không để u phải buồn và khóc vì chúng tôi. Chúng con cảm ơn u vì tất cả

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Call Now Button 0378.718.188