Trong cuộc đời, mỗi người, ai cũng đã từng đi và sẽ còn đi muôn vạn nẻo đường. Đó là những đoạn đường, những con đường dẫn ta đến nơi cần đến và nơi ta quay về. Có lẽ điểm giống nhau giữa chúng là có khởi đầu ở phía ta bắt đầu bước chân đi và cũng có kết thúc ở cuối con đường…
Tôi có một con đường, con đường tôi đang đi mỗi ngày. Tôi và những người bạn đang cùng tôi đi trên con đường ấy nhận ra rằng, con đường chúng tôi đi không có điểm cuối. Nó là con đường chắp cánh ước mơ. Không, nó chính là con đường ước mơ. Mà ước mơ thì nối tiếp ước mơ không bao giờ ngưng lại. Con đường đó…
Con đường Ký túc xá – Giảng đường
Ngập tràn và thênh thang nắng gió. Phía trước là bầu trời cao rộng xanh thẳm. Con đường thân quen lắm, ngày nào tôi và các bạn cũng đi. Đi mãi, đi mãi mà chẳng bao giờ thấy chán bước chân đi. Nó dẫn tôi đến vùng trời mới, làm đầy thêm hành trình mơ ước của tôi. Tôi chẳng thể nói rõ, tôi yêu nó tới độ nào nhưng có một điều chắc chắn, đến một ngày phải rời xa, con đường ấy sẽ trở thành nỗi nhớ cồn cào da diết.
Đó. Những nẻo đường Trí Đức của lòng tôi. Con đường sẽ dài bằng cả cuộc đời tôi và không bao giờ có điểm đường kết thúc.
Bốn mùa tuần hoàn xuân hạ thu đông, con đường tôi đi uốn mình chiều khách. Nó vẫn ở đó, đón đưa bao chuyến đi – về. Tôi thuộc lòng dấu ấn bốn mùa yêu thương trên con đường đó.
Tôi bắt đầu từ độ mùa thu sang nhé. Đó là mùa tựu trường. Khi hai bên đường nở rộ muôn hoa, cũng là lúc đường rộn ràng đón người trò nhỏ. Cả mùa hè vắng ngắt, giờ thấy người quen trở lại, nó mừng vui, nó mở rộng lòng mình, ôm ấp những bước chân yêu. Nhìn con đường dập dìu thương mến những lưu luyến đón đưa, lòng tôi nao nao sống về buổi trước, lần đầu tiên tôi chạm bước chân duyên.
Con đường Cổng Trường – Ký túc xá
Tôi thích con đường khi cuối đông đầu xuân. Đi hay về độ ấy đều ngập tràn trong hương bưởi chín. Cái hương vị nồng nàn làm tôi nhớ Tết đến ngẩn ngơ. “Con đường bưởi” thay tên cho “con đường đi học”. Cái chữ học nhọc nhằn theo hương bưởi bay đi.
Hè về, như trời đổ ngọc, cây lá xanh mượt mà làm dịu cái nắng phơi trải muôn nơi. Con đường trễ nải theo bước chân trò nhỏ bước lên giảng đường đón đợi mùa thi. Mỗi chiều nắng tắt, con đường rộn vang tiếng cười quen thuộc của mấy phù thủy nhỏ cầm chổi ùa về ký túc xá sau giờ trực nhật. Cảnh tượng êm đềm hòa trong tiếng ve.
Hè về, cũng là lúc xoài vườn trĩu quả, đung đưa trong nắng mời gọi. Con đường một lần nữa đổi tên: Đường xoài. Đếm lịch chờ ngày thi, vẫn đi – về trên con đường ấy những tôi đâu biết rằng xoài khắc khoải thúc giục quả mình mau chín để làm quà cho học trò Trí Đức về quê.
Hè về, thi xong, học trò tạm biệt Trường yêu về với mọi miền quê. Con đường vương vấn bước chân sau lưng người đi. Dưới dàn hoa tím, bước chân vội của học trò về hè làm con đường ngẩn ngơ trống vắng.
Con đường Sân Trường ra cổng
Vậy đấy, thời gian cứ đi, vạn vật xoay vần thay đổi. Con đường thân yêu vẫn ở đó, thủy chung nâng bước bao thế hệ học sinh. Gắn bó thiết tha nơi này, chỉ con đường thôi đã làm trái tim tôi rung động. Con đường đẹp quá. Đẹp bởi cây trái, hương hoa bốn mùa. Đẹp bởi dệt thêu trên đó muôn vàn ước mơ của người đi học. Nó là con đường trải hoa, con đường mơ ước.
Con đường Hoa Trí Đức
Con đường không có điểm kết thúc. Chắc chắn rồi. Vì con đường có bao lối nhỏ len lỏi trong tim tôi. Con đường mang theo và lưu giữ những ngày hồn nhiên ngập tràn yêu thương Trí Đức, có những dáng hình yêu dấu chẳng thể mờ phai. Con đường nâng bước và chắp cánh cho tôi đi xa, đi xa mãi về phía hừng đông mỗi sớm mai.
Con đường nơi tôi đang đi như thế đó!
Trí Đức, xuân 2017