Điện thoại +84 24 3768 6902
Liên kết

Deprecated: Hàm get_page_by_title hiện tại không dùng nữa từ phiên bản 6.2.0! Sử dụng WP_Query để thay thế. in /home/triduced/public_html/wp-includes/functions.php on line 5413

Deprecated: Hàm get_page_by_title hiện tại không dùng nữa từ phiên bản 6.2.0! Sử dụng WP_Query để thay thế. in /home/triduced/public_html/wp-includes/functions.php on line 5413

Deprecated: Hàm get_page_by_title hiện tại không dùng nữa từ phiên bản 6.2.0! Sử dụng WP_Query để thay thế. in /home/triduced/public_html/wp-includes/functions.php on line 5413

Hai tuần đầu Trí Đức – Hồi ký K20

Sắp bước chân về Trí Đức. Chỉ nghĩ tới thôi đã bao nhiêu háo hức. Vui lắm. Một thế giới mới dần mở ra. Phấn chấn lên đường.

Quãng đường từ nhà đến Trường xa lắm. Có đứa trong chúng tôi phải đi hàng ngàn cây số. Đứa gần thì cũng dăm, bảy cây. Ngày nhập Trường, trên đường đi, nhận ra ngôi nhà thân yêu cứ dần lùi lại sau lưng, cảm giác nao nao. Đã thế, mẹ và em đi tiễn cứ buồn thiu. Ngồi trên xe, em khóc suốt dọc đường. Anh đi học xa nhà, chưa vào Trường mà nó cứ kêu nhớ anh. Ở nhà, hai anh em chành chọe nhau là vậy… Bố còn chụp ảnh, lưu lại cảnh tượng mít ướt của em ngày tiễn anh đi học. Mỗi lần nhìn lại, thấy yêu thương và nhớ em đến chảy nước mắt. Nếu không đi học Trí Đức, có đâu những cảm giác lạ kỳ như này.

image001

Bức ảnh em, bố đăng trên trang Fabook Trường Trí Đức

Hôm đó, Hà Nội vẫy gọi. Cổng trường Trí Đức đang mở rộng đón chờ. Háo hức xua gạt đi những bịn rịn, lưu luyến. Bẵng quên cả vẻ ngẩn ngơ của mẹ và em.

Bước qua cổng Trường. Lần đầu tiên, một mình, xác định sẽ sống tự lập xa nhà lâu lâu nhưng có một động lực mạnh mẽ lắm thôi thúc. Chúng tôi, K20, đứa nào chả thế, tự nhủ: Mình sẽ làm tốt tất cả. Nghĩ lại, thấy thật vô tư hồn nhiên.

image003

Xum vầy vui nhộn những phút giây đầu tại phòng ở Ký túc xá

Cuộc sống dường như chẳng giản đơn như thế. Chúng tôi đã phải gồng mình bước qua thử thách: Thời gian và Nỗi nhớ. Những ngày đầu Trí Đức, thời gian trôi đến là chậm. Cảm giác mỗi ngày không phải 24 tiếng mà lâu như cả thế kỷ. Có bạn bè, thầy cô ở bên, dịu vợi đi phần nào nhưng quả thực nỗi nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ anh, em chưa bao giờ dâng lên trong lòng chúng tôi cuộn trào đến thế!

Những buổi tối đầu xa nhà, trong buổi họp Ký túc xá, nghe Thầy Hiệu trưởng giảng về Tình người, Đạo hiếu, sẵn nỗi nhớ cha mẹ trong lòng, thú thực, chúng tôi đã phải cố nén dòng nước mắt. Cuộc sống tự lập, xa gia đình không chỉ dạy chúng tôi phải biết tự làm mọi công việc cho bản thân mà đã dạy chúng tôi biết nghĩ, biết sống cho những người khác. Ở phòng, ở lớp, có bạn bè, thầy cô, chúng tôi dần hòa nhập trong tình thương yêu đồng cảm. Và chúng tôi nghĩ về cha mẹ. Trước ở nhà mải chơi, vô tư, bị mắng bị quát vẫn hồn nhiên vui cho bản thân, không quan tâm đến cảm xúc của cha mẹ. Giờ ở Trí Đức, chẳng có tiếng mẹ mắng, chẳng có lời bố nhắc mà sao trong tâm lúc nào cũng hướng về cha mẹ. Nhớ và thương thăm thẳm đáy lòng. Chúng tôi nhận ra: Hình như chúng tôi đã thay đổi, biết nghĩ biết sống theo cách người “có trái tim”.

image011 image009 image007 image005Những buổi đầu hòa cùng cuộc sống lớn, niềm vui chung trong Đại gia đình

Tuần học đầu dài như vô tận cũng đã kết thúc. Lần đầu tiên Nội trú tuần, lần đầu tiên chúng tôi thấu hiểu: Hạnh phúc của đời người thật giản đơn mà kỳ vĩ. Hạnh phúc là được gặp lại người thân, được cha mẹ ôm vào lòng, được em nhỏ níu tay ríu rít mừng vui, được ăn bữa cơm vẫn thường ngày mẹ nấu… Vâng, được ở bên những người mình yêu thương, đó là hạnh phúc! Và tất nhiên rồi, chúng tôi hiểu rất rõ, cái giá của niềm hạnh phúc tưởng chừng giản đơn ấy là bao nhiêu mong chờ, thương nhớ, cố gắng. Đến với hạnh phúc là phải biết vượt qua thử thách, chiến thắng những yếu mềm bản thân. Trí Đức đã khơi nguồn cho chúng tôi về lẽ sốngtự lập, mạnh mẽ, biết yêu thương, sẻ chia tình yêu thương và trân quý tình yêu thương.

anh24 anh25 anh26Niềm vui sướng, hạnh phúc gặp lại người thân sau một tuần thương nhớ vô bờ

Biết thời gian được ở nhà một ngày sẽ trôi qua rất nhanh, chúng tôi tiết kiệm đến từng giây phút. Sắp xếp từng việc, chia thời gian rõ ràng. Từ sang thăm ông bà, gặp mặt bạn bè, mua thêm sách đọc, nấu cơm trưa chủ nhật cùng mẹ, chuyện trò cùng em… Việc gì cũng cần làm, thành ra cứ vội cuống hết cả.

Bố mẹ chỉ lặng yên. Có lúc, bố mỉm cười, mẹ quay đi giấu giọt nước mắt. Mẹ khóc vì thương hay vì vui, cũng không biết nữa. Bà thì cứ lẩm bẩm: Bố mẹ nó thấy đấy, nó đi có tuần về mà khác hẳn, rõ như người nhớn, biết nghĩ, biết việc. Phúc tổ, chứ có đâu như ngày trước, hò hét mỏi mồm…

Trở lại Trường sau ngày chủ nhật bên người thân trôi qua quá nhanh. Tuần học thứ hai của chúng tôi mỗi ngày trôi đi nhẹ nhàng như heo may mùa thu. Vẫn nhớ thương nhiều lắm nhưng bù lấp vào đó là tiếng cười, niềm vui, thú vị cứ mỗi ngày nhiều hơn.

image015 image013Giờ ra chơi

image021 image019 image017Chiều tan học

Thứ Năm, tròn hai tuần ở Trí Đức. Thế giới Trí Đức giờ là chính chúng tôi. Tâm hồn K20 hòa quyện phủ kín mọi nẻo ngôi nhà chung rộng lớn này. Chúng tôi học, chúng tôi chơi, chúng tôi sẻ chia và nắm chặt tay nhau bước đi theo gương các anh chị của mình khóa trước.

Và chúng tôi luôn háo hức đợi chờ mỗi ngày mới nơi đây. Nhiều điều kỳ thú mà với thời gian còn ít, chúng tôi chưa được biết đến. Lễ mừng sinh nhật truyền thống, Ngày trao danh hiệu Học sinh Trí Đức – Người con Trí Đức cho K20 chúng tôi sắp diễn ra. Cảm giác thiêng liêng, hạnh phúc nhen nhóm trong lòng cứ mỗi ngày dẫn bước chúng tôi đi. Tất cả đang đón đợi chúng tôi ở phía trước.

Hai tuần đầu tiên bước qua nhiều thử thách, sống với nhiều cảm xúc, trải nghiệm nhiều điều quí giá. Chúng tôi mỉm cười nhận thấy: Mình đã là thành viên của Đại gia đình Trí Đức. Chúng tôi được quyền mang theo bên mình niềm vui, niềm tự hào về chân lý giản dị đó.

Học sinh 10N3 – K20

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Call Now Button 0378.718.188