Trong “Bài ca tuổi trẻ” có viết:
“Tuổi trẻ này mình cùng nhau
Khoác tay đi từ sáng tới đêm
Hát lên như chưa từng được hát
Vui nay thôi ai biết mai sau..”
Mỗi chúng ta, ai cũng được ban tặng một thời “tuổi trẻ”. Đó là phần đời đẹp nhất, cháy bỏng hoài bão, sóng sánh ước mơ và đắm mình trong những mộng tưởng về tương lai bỏi còn vương chút hồn nhiên vô tư… Bước chân vào bậc THPT, tôi bắt đầu tuổi trẻ của mình như thế.
Tôi đã từng đi qua những năm cấp 2 với mỗi sớm trưa đi học về lăn vào phụ mẹ việc nhà, là những trận tranh biện “cãi lý” với bố mẹ, là cuộc chạy đua mệt nhoài với bạn bè cùng lớp. Quanh năm như vậy. Tôi không có khái niệm “kỳ nghỉ hè”. Những tháng năm ấy, không có gì để vui…
Mùa hè của lớp 10, năm nay, ngay bây giờ, với tôi đã khác. Phải chăng vì tôi lớn hơn?! Nhưng chắc chắn có một lý do không thể phủ nhận là suốt năm học qua, tôi đã được dung nạp nguồn năng lượng, nguồn sinh khí, nhận thức và cách tư duy mới từ ngôi trường Nội trú có bề dày truyền thống và thành tựu ở Hà Nội – trường tôi, Trí Đức.
Tuổi trăng tròn, tôi bắt đầu chập chững hành trình tự lập ở ngôi trường có tiếng rèn luyện thành công đức tính tự lập cho học trò. Ở ký túc xá Trí Đức, tôi học được cách sống chín chắn hơn, khoa học hơn nhưng thú thực cũng “khủng hoảng” hơn. Khủng hoảng vì nhận ra xung quanh mình có quá nhiều người xuất sắc. Trí Đức là nơi hội tụ học sinh trên khắp cả nước nên đa dạng văn hóa vùng miền cũng như sự giỏi giang học trò muôn nơi có cả ở đây. Những người bạn đồng trang lứa thật giỏi, thật tài năng. Nhất là các anh chị cựu học sinh, từ nôi Trí Đức, có những anh chị đạt được thành tựu to lớn mà tôi vô cùng ngưỡng mộ. Dù không quá kém nhưng có lẽ dù cố gắng bao nhiêu đi nữa, tôi chẳng dễ làm được như các anh chị. Tuy vậy, tôi đã có thêm cho mình những tấm gương và nguồn động lực.
Tôi ấn tượng về thành đạt “khủng” của chị Lê Dung K8. Chị là Tiến sĩ Luật, đóng góp trí tuệ cho 8 tổ chức luật trong và ngoài nước, trong đó có FBI của Mỹ. Với đứa hơi nhiều lý luận như tôi, luật sư tầm của chị, tôi thật sự ngưỡng mộ và tự hào. Hay một số anh chị cựu học sinh khóa 21, 22 cũng vậy, mới chỉ là sinh viên thôi mà các anh chị đều là những nhân vật đình đám trong làng sinh viên, luôn có xu hướng vươn tầm quốc tế.
Chị Lê Dung – K8 trong buổi giao lưu với các thế hệ học sinh Trí Đức
Chị Minh Châu, anh Trần Ngọc Trung,
anh Vi Lâm – sinh viên tài năng trong buổi giao lưu các thế hệ HS Trí Đức
Tôi cũng có chút thành tích của bản thân. Kết quả học tập khá ổn. Nhưng thành công đầu tiên và lớn hơn với tôi là sự tự lập. Tôi tự lập hơn vì sống xa bố mẹ, đã biết tự quản lý bản thân. Trải nghiệm môi trường cuộc sống tập thể giúp tôi tự nhận thức mình là ai, cần làm gì và nên cư xử thế nào với các bạn, với thầy cô, các u bố trong chiếc nôi Trí Đức mang tên Đại gia đình đầm ấm.. Nhìn đi vẫn phải nhìn lại, tôi thật biết ơn vì mình may mắn hơn không ít người khác khi đủ duyên để được biết, được gặp và được học ở một ngôi trường đặc biệt hướng tới tu luyện con người trong mọi giá trị tổng hợp. Tôi may mắn vì có người thân bên cạnh hỗ trợ, có bố mẹ là nền tảng và có những người bạn rất tuyệt.
Hè 2023 nắng oi ả, kéo theo khát khao cháy bỏng của cô học trò tuổi 15. Mùa hè năm lớp 10, lần đầu làm leader dự án. Trường Trí Đức định hướng mùa hè trải nghiệm. Có thêm nguồn động lực để tôi tham gia những hoạt động ngoại khóa, những cuộc thi lớn. Nhờ đó, tôi học được nhiều điều hơn, tiếp xúc nhiều người hơn và cũng học được cách kiềm chế bản thân hơn. Là lần đầu tiên thử sức với những vai trò mới như người dẫn chương trình, viết kịch bản, intern của một tổ chức, học hỏi được từ cách làm việc, khả năng chuyên môn cần có và nhiều kiến thức, kỹ năng khác.
Hết mình với mùa hè lớp 10, sống và trải nghiệm, chợt nhận ra, khoảng thời gian ở quá khứ của mình lãng phí như thế nào. Tự đặt ra câu hỏi: Nếu mình không bỏ lỡ thời gian ấy mình đã có thể đạt được những gì? Nhưng quá khứ vẫn là quá khứ, là cái đã qua, hoàn toàn không thay đổi được, chỉ có cách cố gắng để bù đắp lại. Tôi tự nhủ vậy và muốn chia sẻ cùng tất cả các bạn, đừng để mình phải nuối tiếc thanh xuân!
Vốn dĩ là người hay nghĩ, học Trí Đức thấm thêm nhiều triết lý nhân sinh, tôi tư duy nhiều hơn và khá tích cực. Từ chính mình, nhận ra chút nuối tiếc, không sao, để sau sự tiếc nuối ấy chính là nỗ lực để bù đắp lại vì “Con người sinh ra không phải để tan biến như một hạt cát vô danh, họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu trong tim người khác”. Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tự nhiên mà con người ai cũng phải trải qua. Ai được sinh ra rồi cũng sẽ lớn lên rồi sẽ phải già đi và dù sớm hay muộn thì cũng phải có lúc rời xa cuộc đời này trở về với cát bụi. Đã biết trước sẽ mất đi vậy, tại sao chúng ta không sống một cuộc sống ý nghĩa để trước khi mất chúng ta nhìn lại cuộc đời, sẽ có cái để chúng ta nhớ, chúng ta in hằn. Tôi nghĩ vậy!
Thay vì cứ mãi nuối tiếc, tôi quyết đi định lên những kế hoạch cho tương lai để đạt được mục đích mong muốn, song song với đó là cống hiến cho cuộc sống những giá trị mà bản thân có khả năng làm được. Tôi tham gia Dự án NUÔI EM, một dự án cho các trẻ em vùng cao. Có lẽ, phải gọi các em là những đứa trẻ ngược nắng chẳng nhăn mặt. Với những đứa trẻ, con chữ, tri thức chính là hộ chiếu để có một cuộc sống tốt hơn nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Trường học được xây dựng, sách vở được quyên góp, các em không phải đóng học phí nhưng sau mỗi bữa trưa, lớp học lại càng thưa thớt. Vì sao lại như vậy? Đó là vì cái đói, bên hông những đứa trẻ là những túi cơm trắng được bọc trong túi ni lông, hạt cơm khô cứng, nêu có hộp thì không nắp đậy, không dĩa thìa…. có em còn chẳng có mà lót dạ. Hình ảnh những đứa trẻ bụng chưa no, ánh mắt sáng lên nghĩ tới con chữ thật sự ám ảnh nỗi niềm xót xa…!
Trải nghiệm và suy ngẫm, tôi thấm thía trân trọng những gì mình đang có, biết ơn những gì mình đang được hưởng để mà sống xứng đáng hơn với cha mẹ, thầy cô. Tôi chưa làm được gì nhiều, cũng chưa có vật chất để cho đi… Hè này, chính là cột mốc giúp tôi trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn và nhắc mình cần tự lập hơn, cố gắng hơn nữa vì một tương lai cho mình và có thể chia sẻ nhiều hơn trong cuộc sống sau này.
Thời gian trôi thật nhanh, chốc cái đã qua một năm kể từ cái ngày lớp 9 còn vội ôn thi vào 10 ấy. Nhưng cũng cảm ơn thời gian cùng những trải nghiệm đã làm tôi hiểu nhiều chuyện như vậy. Có lẽ đây chính là hành trình tập lớn của một đứa trẻ tuổi 15, có chút vụng về nhưng thật đáng nhớ để nhìn lại! Vâng, tôi đã có Mùa hè 2023 thật đáng nhớ!
Hè 2023 – Ngọc Ánh – Trí Đức!