Có một nơi duy nhất trao tặng cho chúng tôi những Tấm vé trở về tuổi thơ: Trí Đức.
Bước chân về Trường bắt đầu từ tuổi 15. Ở tuổi đó, chúng tôi chưa đủ lớn để cho rằng mình giàu trải nghiệm. Nhưng tuổi 15 cũng không còn quá nhỏ để sống theo cách hồn nhiên thơ ngây. Tuổi 15, chúng tôi biết nhận ra một điều: trở thành người lớn, tuổi trưởng thành bắt người ta phải đối mặt với muôn nẻo đường đời, với lo toan và nhọc nhằn năm tháng, với thử thách nỗ lực không ngừng… Những mệt mỏi cuộc sống đã làm ai nấy ngoái lại quá khứ, mong ước có một tấm vé trở lại tuổi thơ với vô tư.
Từ tuổi 15, chúng tôi bắt đầu chạm vào nỗi lo âu khi chặng đường tuổi thần tiên chẳng còn dài. Khác với bao người trở lại tuổi thơ là hoài niệm là ký ức xa vời thì ở Trí Đức, chúng tôi được sống trọn với cảm xúc “tuổi thơ dữ dội” mà vẫn gọi vui là “thời trẻ trâu” …
Ba năm Trí Đức, chúng tôi sống trong ngập tràn kỷ niệm tuyệt vời tuổi học trò bên bạn bè, thầy cô. Mỗi ngày đều có điều để thú vị, để nhớ, để vui mà kể ra thì không bao giờ hết được. Đó là những tháng ngày hết mình trong từng giây phút, đáng để khắc ghi. Chúng tôi xin kể lại những khoảnh khắc vui bất tận của ngày hôm nay, giữa một mùa ôn thi đang rực cháy quyết tâm.
Trí Đức là Trường, nơi có bao nhiêu mùa học, mùa thi cả Trường lặng im trong tiếng bút ghi trên trang giấy. Nhưng Trí Đức cũng là ngôi nhà ấm áp, là khu vườn cổ tích với quanh năm hoa thơm trái ngọt. Gửi bao niềm vui vào mùa hái quả, chúng tôi cũng mỏi mắt ngoéo cành bứt trái, cũng leo trèo như chưa bao giờ đang tuổi mười tám đôi mươi… Cả lũ cứ vừa thu quả, vừa nghĩ ra đủ “trò trẻ trâu” rồi cười vang cả vườn xoài Ký túc xá. Chúng tôi hái Xoài và hái cả niềm vui tuổi thơ…
Trèo cây hái quả là “nghề” của “trẻ trâu”!
Những rổ Xoài, chúng tôi và chiếc xe kéo huyền thoại,
những ai đã từng ngồi trên chiếc xe?
Thua thì cả đội phải nằm sân mà… chống đẩy thôi.
Điểm hẹn mỗi chiều tan học.
Thật thoải mái và chẳng thiếu trò gì trên sân.
Nhảy dây, đuổi bắt… – Tuổi thơ dữ dội là đây!
Và những êm đềm giữa trời cao, đất rộng…
360 ngày một năm, gần 1000 tâm hồn cứ vậy tỏa sáng cùng mái nhà chung Trí Đức bên Người Cha kính yêu. Đó là những tháng ngày vô tư nhất, ý nghĩa nhất đáng nhớ nhất…
Giờ chúng tôi đang đi trong khoảng thời gian còn lại ít ỏi của thời áo trắng. Kỳ thi cuối cấp cận kề, sắp phải xa Trí Đức yêu mến, chúng tôi đã thấy nao nao luyến tiếc những điều quí giá nơi đây và thấm thía trải nghiệm của các anh chị thế hệ trước: Chỉ có Ngôi nhà chung Trí Đức của chúng tôi – một thế giới diệu kỳ, là nơi dạy chúng tôi trưởng thành nhưng lại đem đến cho chúng tôi những năm tháng trong veo tuổi ấu thơ. Từ Trí Đức, mỗi người sẽ được nhận một Tấm vé trở về tuổi thơ với giá trị vô thời hạn, gắn với cả cuộc đời mình để mỗi khi mệt mỏi, yếu lòng, ngắm lại tấm vé sẽ có thêm nghị lực tiếp tục vươn lên.
Phan Khánh Huyền – 12N6 K18