Vào những ngày hạ tuần tháng 12, cái rét ngọt của miền Bắc cứ mỗi ngày tăng cường hun hút cứa vào da thịt lạnh buốt. Hà Nội phồn hoa, đèn sao giăng mắc, đó đây rộn ràng chờ đón Noel. Nhìn về một phía xa xôi nơi biên ải, cái rét băng giá giờ này chắc thấu tủy, thấu xương… Và chúng tôi lên đường, hướng lên vùng biên giới Hà Giang. Trí Đức mang hơi ấm, tình yêu thương, sẻ chia đến với đồng bào, với bà con còn nhiều nhọc nhằn nơi ấy…
Đóng xe chở hàng từ thiện đi Hà Giang
“Một miếng khi đói bằng một gói khi no”, lời người xưa như dặn dò nhắn nhủ con cháu muốn đời hãy giữ truyền lấy ân tình đối đãi với người, với đời sao cho tận tình, tận nghĩa. Qua được thời đoạn khó khăn, biết mình không thừa, nhưng khéo co nên có của ăn của để. Nghĩ đến những con người ít có điều kiện như ta đang vẫn ngày đêm bám trụ giữ bản giũ làng, chung tình chăm lo mảnh đất biên giới đầy gian nan, chúng tôi thấy mình cần sống trách nhiệm hơn với họ.
Người Trí Đức, tình Trí Đức ấm lên giữa ngày đông lạnh giá. Hơi ấm ấy nhất định sẻ chia cùng bà con xứ lạnh xa xôi. Thật nhanh chóng, thầy trò chung tay đóng gói, xếp thùng những bộ quần áo ấm áp, sách vở… chưa được dùng tới chuẩn bị chuyến ủng hộ đồng bào biên giới vùng cao.
Đóng gói quần áo chuẩn bị cho chuyến đi từ thiện vùng cao
Sẻ chia, yêu thương không có nghĩa là ban phát hàm ơn. Cái tình con người còn quí hơn vật chất. Chúng tôi quyết định tự mình đến với họ, chìa bàn tay mình, nắm tay bà con cùng bước một đoạn đường khó khăn thử thách. Và chuyến đi đã được lên kế hoạch: Xuất phát từ Trí Đức rạng sáng ngày 19/12/2015. Hành trình đem ấm áp về với vùng cao của thầy trò Trí Đức được chuẩn bị kĩ càng, cẩn trọng. Buổi chiều trước ngày lên đường, tất cả đã sẵn sàng.
Chuẩn bị sẵn sàng trước ngày lên đường
Đi để sẻ chia yêu thương với đồng bào miền cao; đi để học hỏi, lắng nghe, trải nghiệm cuộc sống cực khổ vất vả của những con người chưa biết đến nền văn minh đang từng ngày thay màu áo mới cho đất nước. Và chúng tôi đã đến.
Vượt qua chặng đường dài hàng vài trăm cây số, mất cả ngày trời, cuối cùng chúng tôi đã đặt chân đến Hà Giang. Ngoảnh lại chặng đường dài, Trí Đức đã đặt tình yêu thương của mình suốt dọc đường đi…. Cái lạnh Hà Giang cùng núi rừng xa vắng thực sự là những tiết học thực tế nhất, vô cùng quí báu cho hành trình học tập, trưởng thành của chúng tôi ở Trí Đức. Vất vả, rét, trách nhiệm có làm cho đoàn chúng tôi vất vả. Nhưng động lực thắp lên từ tình yêu thương giúp chúng tôi có thêm niềm phấn chấn, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.
Một ngày ở Hà Giang, chúng tôi cố gắng nhiều nhất để gặp gỡ, nắm chặt bàn tay các em nhỏ, cụ già, bà con bản xứ, truyền hơi ấm mang lên từ đất kinh kì Hà Nội sang đất và người Hà Giang. Chúng tôi lặn lội đi biếu quà bản làng; giao lưu trao tặng quà, khích lệ, thắp sáng ước mơ cho các em nhỏ nơi trường học biên giới; hỏi thăm hộ gia đình nghèo khổ, khó khăn…. Chúng tôi cười với họ, hát phục vụ các em thơ, và chụp hình lưu niệm. Mỗi khoảnh khắc đều trở thành kỉ niệm đẹp đẽ, thân thương vô cùng của chúng tôi với mảnh đất Hà Giang, với những con người hiền lành lam lũ rất cần được sẻ chia giúp đỡ.
Ngày mai, khi chuyến đi kết thúc, trở về Hà Nội, sống trong Trí Đức đủ đầy bình yên, chúng tôi sẽ nhớ lắm một chặng đường đầy ắp yêu thương, niềm vui và cả những trăn trở về cuộc sống vẫn còn đói nghèo của những con người giữa vùng vành đai biên giới.
Hình ảnh họ sẽ vẹn nguyên khích lệ, thôi thúc chúng tôi học tập, luyện rèn để sau này lập thân lập nghiệp cùng trở về những miền đất gian khó tiếp sức cho họ như Thầy chúng tôi đã làm hôm nay.
Chúng tôi xin ghi lại một vài hình ảnh về đất Hà Giang tuy vất vả nhọc nhằn nhưng đẹp đẽ thơ mộng ấm tình quê xa…
Chặng đường gian khó đến với bản làng
Thăm và biếu quà gia đình khó khăn
Và chúng tôi đến với trường học vùng cao
Bài ca Trí Đức vang lên giữa đất trời cùng lòng người Hà Giang
Cây Ước Mơ của chúng tôi ở Trí Đức được đặt trên mảnh đất Hà Giangthắp sáng hi vọng cho đồng bào, học sinh nơi đây.
Và cả những bịn rịn lưu luyến sau mỗi phút dừng chân…
Theo Thu Hương – CTV đang có mặt tại Hà Giang