“…Vương vấn bước chân ta đi
Ấm áp trái tim quay về…”
Giờ thì chúng tôi hiểu cảm giác hồi hộp mong chờ ngày trở về của các anh chị khóa trước. Đại gia đình Trí Đức chúng tôi đã có 15 thế hệ học sinh ra trường. Chúng tôi là K15. Ngày trước, khi còn là học sinh của trường, cứ mỗi dịp lễ, Tết, thấy các anh chị nhắn nhủ, hò hẹn nhau về trường, chúng tôi thường nhủ thầm với nhau: các anh chị chỉ vẽ chuyện…
Cảm giác mong ngày trở về trong chúng tôi giờ rõ rệt lắm. Trước ngày đi thi Đại học, chúng tôi bước chân ra đi từ Trí Đức. Tôi còn nhớ như in. Hôm đó trời đổ mưa nhỏ. Mưa nhỏ đấy nhưng đủ ngấm và se lạnh giữa tiết hè. Thầy mệt, không ra tiễn đàn con K15 được. Trong lòng chúng tôi có chút hụt hẫng, chơi vơi. Lạnh vì mưa rơi, lạnh vì thiếu bóng thầy với cái bắt tay, xoa đầu truyền lửa ấm.
Người cha kính yêu của chúng tôi luôn nhìn trước lo xa. Trong hoàn cảnh trước và trong những ngày thi Đại học, chúng tôi càng thấy điều đó. Thầy lo cho những đứa con của mình từng li, từng tí. Những ngày cuối cùng ôn nước rút, biết trong lòng chúng tôi bộn bề lo âu đủ thứ, Thầy túc trực bên chúng tôi 24/24 giờ. Ngày ấy, Thầy tặng cho chúng tôi mỗi đứa một tấm ảnh – ảnh đen trắng chân dung thầy ở tuổi đôi mươi. Đó là bức ảnh đánh dấu thời điểm bước ngoặt vượt thử thánh đi tới những thành công của cuộc đời Thầy. Thầy tặng chúng tôi ảnh với thông điệp tiếp lửa cho chúng tôi, nhất là trong thời điểm quan trọng trước kỳ thi Đại học.
Ngày chúng tôi đi, Thầy không tiễn. Nhưng hình ảnh, bóng dáng, ánh mắt, ngọn lửa của lòng Thầy luôn có trong chúng tôi. Luôn mang tấm hình Thầy theo bên mình, chúng tôi thấy vững tâm hơn. Chúng tôi trân trọng gìn giữ tấm hình Thầy, không ít đứa trong số chúng tôi mạo nhận đó là bùa may mắn…
Kể từ khi bước chân rời xa trường cũng là lúc chúng tôi mong ước ngày trở lại. Đoán biết Thầy ốm, nhưng chúng tôi không thể quay lại, nán lại bên Thầy, trong lòng áy náy không yên. Nhưng ngày thi kề cận, chúng tôi phải lên đường, bước về phía trước, hun đúc quyết tâm thi tốt về báo với công Thầy. Đó là cách kính yêu Thầy thiết thực nhất. Cũng như Thầy vẫn dạy chúng tôi, học tốt, sống tốt là cách yêu thương cha mẹ, yêu quê hương, đất nước đúng đắn nhất .
Không phải tự phụ khoe khoang, chúng tôi biết cuộc sống còn nhiều thử thách nhưng thực tế, kì thi Đại học với học trò Trí Đức chúng tôi không quá thử thách. Chúng tôi tin chắc mình sẽ cầm giấy báo đỗ Đại học. Chẳng phải là những học sinh tốp đầu, những lớp cuối trong khối chúng tôi cũng vậy. Thi Đại học xong, làm bài trôi chảy, niềm vui đan xen nhớ mong, có những đứa trong lứa chúng tôi chẳng đợi hẹn chờ, tự mình vượt tàu xe về thẳng trường gặp Thầy, gặp em mừng vui cảm động.
Ngày thi cuối của kì thi Đại học đợt II kết thúc, những đứa con K15 chúng tôi, tuy chưa đông đủ, cũng không trần trừ thêm được nữa. Sáng ngày 11 tháng 7, cùng nhau về trường. Chúng tôi không có lời nào diễn tả hết lòng mình và tình Thầy dành cho chúng tôi trong ngày trở về ấy. Chẳng có khoảng cách nào giữa Thầy Hiệu trưởng và những đứa học sinh. Đúng nghĩa, Thầy với chúng tôi là Cha và Con. Vui và ấm áp lạ kì! Bảo sao, các anh chị khóa trước vẫn luôn mong đợi ngày trở về.
Ấm áp trái tim quay về
Gia đình xum họp
Về trường, chúng tôi thấy hết thảy đều thân thương gần gũi như máu thịt. Giảng đường, ghế đá, hàng cây, các em và các thầy cô đang lên lớp…như chính một phần trong mỗi chúng tôi. Thế mới biết cảm giác gắn bó quí báu, thiêng liêng biết nhường nào! Chưa cầm giấy báo đỗ Đại học, chưa thành danh giữa cuộc đời nhưng chính ngôi trường với người Thầy, người cha kính yêu đã nuôi dạy chúng tôi thành Người. Giá trị, thước đo cuộc sống nằm trong những điều đẹp đẽ mà giờ đây chúng tôi đã nhận thức được: Tình người, tình đời. Những trải nghiệm tháng năm giúp chúng tôi nhận ra rất rõ, mình đã trưởng thành từ ngôi trường – mái nhà Trí Đức.
Cùng ôn lại nhũng kỷ niệm thân thương…
Những bước chân đầy tự tin về báo tin vui.
Những ngày này, chúng tôi đang mong đợi – mong đợi phiếu báo điểm chính thức đỗ Đại học. Ngày nhận kết quả đó, nhất định chúng tôi trở về trường, về lại đại gia đình thân yêu. Chúng tôi muốn Thầy sẽ là người tận mắt nhìn, tận tay cầm tờ giấy mà xã hội ghi danh, chứng nhận những đứa con của Thầy đã bước đầu thành công.
Ngày ấy, chúng con xem như sẽ làm được một phần nhỏ bé đáp công, báo hiếu với Thầy.
Ngày ấy, trong dòng đời xa thẳm phía trước, chúng con lại được đến bên Thầy, nhận thêm sức lực, niềm tự tin để bước tới tương lai.
Chúng con, K15 luôn mong ngày trở về Trí Đức!